Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Cởi trói linh hồn
Tình thư gửi tới địa đàng – Những nỗi buồn gửi tới hư vô
Trưởng thành – Chạm tới bầu trời nội tâm trong bạn
Bạn MUỐN làm gì với đời mình?
Bí quyết giúp tiết kiệm điện khi sử dụng máy lạnh
8 nơi lạnh giá nhất trên thế giới vẫn có người sinh sống
Khi những người đọc “bước vào” tranh
Tuổi 20 nhiệt huyết
Ngàn dâu xanh tiếng kệ đưa…