Tôi tự nhận mình là nghệ sỹ vì quả thật công việc chính của tôi là nghệ sỹ. Hơn hết thảy, những thói quen của tôi luôn thiên về những người có phần não phải phát triển hơn phần não trái. Tôi yêu thích những gì thuộc về cảm tính, thuộc về những mông lung…

Và tôi cũng thích đọc và viết. Đọc là một sở thích sẽ chẳng bao giờ chán của tôi. Cũng tương tự với viết, tôi sẽ chẳng bao giờ tìm cho mình một lý do để ngừng thói quen này.

Tôi viết để lưu lại những hồi ức mà tôi sợ một ngày nào đó mình chợt lãng quên. Những hồi ức mà theo tôi, nó sẽ là những điều thật quý báu mà không một loại đá quý nào có thể thay thế được.

Khi mất đi vật chất, bạn có thể kiếm lại được nếu như cần cù và kiên nhẫn. Nhưng khi mất đi kí ức, bạn sẽ chẳng bao giờ còn niềm tin và hy vọng, chẳng còn một thứ gì để vịn vào mà tiếp tục bước trên đường đời.

Tôi chịu cách giữ lại kí ức bên mình không đồng nghĩa với việc tôi sống đầm mình vào quá khứ. Có ai từng bảo đừng bao giờ sống vì quá khứ quá nhiều mà hãy sống vì hiện tại và những hoài bão tương lai. Nhưng theo tôi, quá khứ là một điều cần phải lưu giữ dù muốn dù không, bởi vì đó đều là gốc rễ, đều là nguồn cội cho những thăng hoa và ước mơ trong cuộc đời. Bạn sẽ chẳng thể sống mà không nhớ về một ai đó, bạn chẳng thể nào tồn tại nếu như quên đi từ đâu bạn ra đời, và bạn chẳng thể nào thành đạt nếu như không có những vấp ngã, thất bại của ngày hôm qua…

Trên đường đời tấp nập những bon chen, chắc hẳn rằng chúng ta đã lãng quên đi nhiều thứ lắm. Quên đi tiếng yêu thật lòng, quên nói lời cảm ơn, quên nói lời xin lỗi, quên san sẻ những niềm vui, quên sẻ chia những nỗi buồn, quên cười khi hạnh phúc, quên khóc khi tuyệt vọng, quên nắm tay khi cần, quên cái ôm chầm khi tha thứ, quên hỏi thăm người thân, quên mình vẫn còn trẻ, quên song thân đã thực sự già, quên người ta đang chờ đợi, quên lắng nghe lời khuyên bảo, quên khen ngợi một món ăn ngon…

Lãng quên không khiến bạn độc ác đi. Nó dường như là tất yếu của cuộc đời. Dĩ nhiên bạn không cần phải cảm thấy mặc cảm tội lỗi khi bỗng lãng quên đi một điều gì đó vì chẳng ai trách cứ bạn cả. Trên thực tế, bạn không thể nào nhớ hết được tất cả mọi thứ mà chúng ta đã vô tình trải qua hằng ngày. Chúng ta làm thế nào nghĩ về gia đình khi mà đang tập trung lo cho một dự án quan trọng. Chúng ta cũng chẳng thể nào có thời gian quan tâm một kẻ hành khất trên đường trong khi chính mình cũng đang bận rộn với cơm áo gạo tiền đấy thôi…

Nhưng đến một lúc nào đó, vô tình chúng ta bắt gặp lại một hình ảnh quen thuộc: một món đồ chơi trẻ con, một món ăn ấu thơ, một khung cảnh quá khứ, một bàn tay già yếu, một mái đầu bạc phơ thì chúng ta mới nhận ra rằng, chúng ta đã lãng quên đi nhiều thứ quan trọng lắm…

Tôi viết những dòng trên và những tản văn sau trang này nữa không có ý muốn khơi gợi lại những quá khứ đau buồn hay thể hiện sự hiểu biết nhiều về cuộc sống. Những dòng cảm xúc trong quyển sách nhỏ bé này cốt yếu chỉ là để lưu giữ lại những lãng quên, những hồi ức trong tôi như tự nhắc nhở mình rằng dù oằn vai vì những nặng trĩu quá khứ cũng xin hứa sẽ chỉ để xuống một lát cho đỡ mệt rồi lại tiếp tục mang theo cho phần đời còn lại. Vì đâu đó trên đường đời này, tôi không quên rằng mình đã đánh mất đi rất nhiều thứ mà chẳng thể nào quay đầu lại nhặt…