Pascal không phải là nhà thần học, và về thần học tín lí ông đã nhờ cậy các cố vấn tâm linh của ông. Ông cũng không thực sự là một triết gia có hệ thống. Ông là một người với một tài năng thiên bẩm to lớn về khoa học, và đồng thời là một nhà tâm lí học và luân lí tự nhiên. Vì ông là một nghệ sĩ văn chương vĩ đại. Cuốn sách của ông hẳn cũng là cuốn tự truyện tâm linh, bút pháp của ông tránh dùng mọi phong cách đặc thù giảm nhẹ, nhưng vẫn đầy cá tính. Hơn hết, ông là người có những đam mê mãnh liệt; và niềm đam mê trí tuệ của ông đối với chân lí đã được củng cố bởi sự bất thỏa mãn dữ dội với cuộc sống con người trừ khi có thể tìm thấy một lời giải thích tâm linh.
Chúng ta phải coi Pensées chỉ là những ghi chú sơ khởi cho một tác phẩm mà ông để lại khi chưa có chút dấu hiệu hoàn thành nào; chúng ta có, theo cách nói của Sainte-Beuve, một tòa tháp gồm những viên đá được đặt chồng lên nhau, nhưng không có hồ vữa, và cấu trúc chưa hoàn thành. Trong những năm đầu, trí nhớ của ông đã ghi nhớ một cách đáng kinh ngạc bất cứ điều gì ông muốn nhớ; và nếu nó không bị suy yếu do bệnh tật và đau đớn ngày càng tăng, có lẽ ông sẽ không hề cảm thấy buộc lòng phải chép lại những ghi chú này.
Nhưng đón nhận tác phẩm này như nó được để lại, chúng ta vẫn thấy rằng nó chiếm một vị trí độc đáo trong lịch sử văn học Pháp và trong lịch sử suy niệm tôn giáo.
Có thể bạn muốn xem
Lắng nghe như một chú chó và tạo dấu ấn của bạn với thế giới
Cộng Tác Với Kẻ Thù
Henry Kissinger – Về Trung Quốc
Văn minh Việt Nam
‘Lẽ sống’ – thử thách giúp vượt khổ đau
Người thành công tìm phương pháp, người thất bại tìm lý do
Quảng cáo không nói láo
Sự lụi tàn của đồng tiền
Chu du Trường Sa qua lăng kính của những chiếc máy ảnh