ĐỪNG KHÓC NHÉ THÁNG HAI – Phan Huyền Thư

Hai ngày, trước khi tôi tròn 7 tuổi.
Mười bảy tháng hai năm bảy chín
phọt óc và cắt cổ
dệt kinh hoàng đỏ trên tấm chăn con công
hoa Đỗ Quyên vỏ phích nước tráng men
méo mó lăn lóc vệ đường chạy loạn.

Mù mịt khói và tím tái nghẹt thở
pháo kích khét lẹt mùi kem chống nẻ hoa hồng.
Những bức tường tung toé vết mực loang
Đống đổ nát đè bẹp chiếc
mũ quả dưa xanh chàm và đôi giày nhung đen bệt gót.

Sáng sáng thức dậy trong giật mình thảng thốt
Tiếng loa sắt oang oang tin pháo kích khắp mọi nẻo biên cương.
Bọn trẻ con lớp ba chúng tôi đến trường
đào công sự giữa lòng Hà nội.
Mỗi đứa một túi áo quần, sách vở và bao gạo
chuẩn bị đợi lệnh sơ tán tập trung

Chàng trai hàng xóm gửi thư từ trại huấn luyện
dặn em gái nhớ quàng khăn màu tím
nếu phải đón anh về
“Đừng khóc nhé, tháng Hai.”

Hoa gạo rũ xuống trong hoa xoan tơi bời…
Suốt thập niên thiếu nữ
viết thư cho người yêu bằng hòm thư đơn vị
Và luôn tự nhủ mình
“Đừng khóc nhé, tháng Hai”

Năm nào đến gần ngày sinh tôi,
tháng Hai cũng buốt màu hoa xoan,
xối xả hoa gạo
và facebook bây giờ tím bầm ruột: hoa sim.

Mười Bảy Tháng Hai,
Thi hữu chúng tôi nhìn nhau:
“Không điều gì và không ai bị lãng quên”***
Có thể rưng rưng trong tay nhau trên sân khấu thơ trình diễn
Sao không được phép khóc với nhau giữa cuộc đời thật???

Cuộc chiến là thật, cái chết là thật
Chỉ có niềm tin là trống rỗng, mơ hồ.
Nhưng không thể phản bội quá khứ.
Đừng tước đoạt khỏi lịch sử,
dù chỉ một trang xương máu của nhân dân.

Mà thôi,
Nếu tôi không muốn quên,
chắc hẳn nhiều người vẫn còn muốn nhớ.
Hãy cứ tự mình khắc trong tim bia mộ
cho ngày Mười Bảy Tháng Hai.

Mà thôi,
không khóc được trong ngày sinh nhật
tôi sẽ mỉm cười:
“Tháng Hai này,
Tháng Hai ơi, đừng khóc !!!”

Phan Huyền Thư _17.2.2016

Nguồn FB Phan Huyền Thư