Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Khai mạc Tuần lễ sách về người lính tại Đường sách TPHCM
Nơi Ánh Sáng Không Bao Giờ Tắt
Người chết thuê
6 câu triết lý ẩn chứa trí tuệ của Lão Tử
Cúc
100 điều nhỏ nhặt tớ làm cho Trái Đất
Chính sách giáo dục tại Nam Kỳ cuối thế kỷ 19
Google Doodle hôm nay 2/2 tôn vinh Mary Somerville, bà là ai?
Con ngựa hóa rồng trong đời sống cung đình Huế