Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Sơn Đông mãi võ
Cuộc đời bất tử của Henrietta Lacks
Dân Chủ Và Giáo Dục
Brida Ma Thuật Yêu – Paulo Coelho
Có ai giữ giùm những lãng quên
‘Gái tỉnh lẻ’: Chuyện của những người xa nhà lập nghiệp
STALINGRAD – CUỘC CHIẾN ĐỊNH MỆNH
‘Viết về công nhân không thể chỉ ngồi phòng máy lạnh’
Tập Kinh thánh Do Thái đắt nhất mọi thời đại