Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Hạnh phúc đến từ sự biến mất
5 hiệu ứng tâm lý giúp bạn giáo dục con cái tốt hơn
Case Study kinh điển về quảng cáo hiệu quả (Performance Based Marketing)
Ngày Đòi Nợ
8 loài động vật trên cạn cao nhất thế giới
Kinh doanh trong thời đại 4.0
Những giai thoại rợn người về lâu đài Chenonceau
Ông tướng tình báo bí ẩn và những điệp vụ siêu hạng
Nắng ấm vườn chay