Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ
Những cuốn sách tương tác thay quà Trung thu cho trẻ
Ghế nóng
Cuốn sách đầu tiên trên thế giới nói không với AI
‘Hóa thân’: Khi hồn người kẹt trong con bọ
Ngủ ơi là ngủ – 5 tiếng là đủ
8 kiểu lãng phí thời gian và trí lực mà lãnh đạo hay mắc phải
Sách đoạt Giải thưởng Sách quốc gia chưa lan tỏa mạnh do quá hàn lâm?
Đinh Phương đoạt giải thưởng Tác giả trẻ của Hội Nhà văn Việt Nam