Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
‘Khán giả học’ – vai trò của người xem phim
Nữ họa sĩ Việt vẽ minh họa truyện Nhật Bản
Sức mạnh của sự trầm lắng
Ủa em! Đúng nhận sai cãi
Hội chợ sách Quốc tế Bắc Kinh trở lại giữa đại dịch
Đột Quỵ Não – Những Nguyên Tắc Vàng Trong Dự Phòng Và Chăm Sóc Đột Quỵ
Trọn vẹn từng khoảnh khắc
Có một thời để nhớ của Hà Nội qua tác phẩm “Khung trời thuở ấy”
“Mảnh gốm vỡ” và hành trình gian nan đi tìm cái đẹp