Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Just do it – Đừng nói hãy hành động, đừng hứa hãy chứng minh
Sóng ở đáy sông
ĐỐC – TỜ NĂM – Câu chuyện kỳ diệu về người chống lại bệnh dịch hạch
Sau “Ngàn năm áo mũ”, nhà nghiên cứu Trần Quang Đức tái xuất kể chuyện trà
Hợp nhất hai NXB Tổng hợp TPHCM và Văn hóa – Văn nghệ TPHCM
Tác giả ‘Lỡ hẹn Paris’ ra mắt sách tại Hà Nội
Truyện cổ Chăm
Lịch Sử Của Sách
Hà Nội Cõi Đất, Con Người