Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Có thể bạn muốn xem
Nhiều tựa sách hay giảm giá ‘kích cầu’ thị trường trong mùa Trung Thu
Ký ức về một thời lửa đạn qua những trang sách
Từ Đói Nghèo Đến Thịnh Vượng
Như mây đầu núi
Dịch Cân Kinh
Triển khai Đề án phát triển văn hóa đọc trong cộng đồng giai đoạn 2021-2025
Anh chàng này vừa bị máy tính đuổi việc, đến sếp anh là người thật cũng không cứu được
Bí ẩn chưa có giải đáp về cuốn “Kinh Quỷ dữ”
Ký ức về phố sách Đinh Lễ trong đêm Giao thừa