“Ngày mai, những cơn mưa chiều có làm tôi ướt áo, ngày mai gió lại cuốn chúng tôi đi, như cuốn theo một thời tuổi trẻ dại khờ, mà không thôi day dứt. Tôi như người đi buôn mất hết vốn liếng, vừa được ai cho một túi tiền vàng. Tôi an ủi mình rằng;Hân ơi, có một người đàn bà đang hạnh phúc. Và một người đàn ông bên tôi đang ngon giấc. Ánh đèn ngủ mờ mờ, ngủ đi Thiên, ngày mai, những cơn mưa mùa hạ còn ướt áo em không?”

_Mưa rơi ở thành phố lạ_

Hai ngươì đứng cạnh nhau bên cửa sổ. Gió lao xao trên những vòm lá. Nắng chiều cuối thu vàng óng ả trải xuống lan can. Cây sấu già xoã lá vào cửa sổ. Trong những tán lá xanh, lấp ló những chùm quả hoe vàng. Nàng cảm thấy hẫng hụt. Sự cay đắng đã dâng lên đến tột đỉnh. Người ta cố muốn kiếm tìm mộtcái gì đấy nhưng thật là khó khi những cái cứ tưởng hoặc na ná giống nhau. Dưới kia dòng người vẫn xuôi ngược. Không phải họ đi lại mà họ đang trôi đi thong thả, bình an giữa thời buổi yêu và sống như điên loạn. Thi, chồng nàng có trong dòng trôi ấy không nhỉ? Hôm nay anh ấy có về nhà với nàng không?

_Bến mê_

Nhà LLPB Bùi Việt Thắng từng nhận xét, văn chương của Vũ Minh Nguyệt vừa có cái đẹp, vừa có cái tình. Một lối văn đắm đuối. Đắm đuối nhưng không mê muội. Một lối văn giản dị. Giản dị nhưng không đơn giản. Có thể vì vậy mà những truyện ngắn của nữ nhà văn tạo được cảm giác gần gũi và hồn nhiên với người đọc.

Mưa rơi ở thành phố lạ là tập truyện ngắn mới nhất của tác giả Vũ Minh Nguyệt – cây viết từng giành nhiều giải thưởng của Tạp chí Văn nghệ quân đội.