Steve Harvey là một nghệ sĩ tấu hài nổi tiếng bậc nhất nước Mỹ, thành đạt trên mọi phương diện: gia đình, sự nghiệp, tài chính. Trong cuốn sách “Cư xử như người thành công – Suy nghĩ như người thành đạt”, ông kể về một kỷ niệm hồi lớp 6, khi cô giáo đã “giết chết” ước mơ của ông ngay trước mặt cả lớp và cách mà người bố đã truyền động lực cho ông ra sao:

Đó là năm tôi học lớp 6, cô giáo của tôi đề nghị mọi người trong lớp viết lên một mẩu giấy xem họ muốn trở thành người như thế nào khi trưởng thành. Tôi biết chính xác mình muốn làm gì khi đã lớn – Tôi muốn được lên tivi. Khi cô giáo đọc đến tên tôi, cô nói “Steve bé nhỏ, hãy đứng dậy và bước lên trước lớp”. Khi tôi bắt đầu bước về phía trước, tôi chỉ biết mình đã viết ra một điều thật sâu sắc và quyền năng đến nỗi cô giáo muốn tôi chia sẻ về nó với các bạn. Tôi là một đứa trẻ nghèo, chuyên mặc quần áo cũ và mắc tật nói lắp. Đây là cơ hội để tôi thể hiện với mọi người khả năng của Steve bé nhỏ.

Khi tôi đã đứng trước mặt mọi người, cô giáo hỏi tôi: “Steve thân mến, em đã viết gì vào mẩu giấy của mình?” Tôi ưỡn ngực trả lời với vẻ tự hào của một vận động viên vừa giành Huy chương vàng Olympic: “Em muốn được lên tivi”. Nhưng sau đó, cô giáo đã khiến tôi bối rối bằng câu hỏi tiếp theo: “Vì sao em lại viết như thế?”. Tôi chỉ nghĩ: đó là việc cô yêu cầu em làm cơ mà? Nhưng tôi vẫn trả lời một cách lễ phép: “Em nghĩ đó là điều cô muốn chúng em làm, nên em đã viết vào mẩu giấy rằng em muốn được lên tivi”. Sự bối rối của tôi chuyển thành nỗi sợ hãi khi cô giáo tiếp tục hỏi “Em có quen biết ai trên tivi không?”
“Không, thưa cô”, tôi trả lời.
“Gia đình em đã có ai lên tivi chưa?”
Tôi lại nói: “Chưa, thưa cô”.
Cô giáo đưa ra cú đánh cuối cùng: “Steve, em không thể lên tivi được, hãy cầm mẩu giấy này về và viết thứ gì đó thực tế hơn, rồi nộp lại cho cô vào ngày mai.”
Tôi rất tức giận. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy hỏi tôi rằng tôi muốn trở thành người như thế nào, không phải là bố mẹ tôi làm gì hay tôi thấy người khác làm gì. Tôi đã nói cho cô điều tôi muốn và cô đã giết chết ước mơ của tôi ngay trước mặt cả lớp.

Khi bố tôi về nhà, mẹ tôi đã kể lại mọi chuyện cho ông nghe và ông đã nói “Ôi chà, vậy thì có gì sai? Nếu thằng bé muốn lên tivi, tại sao nó không thể viết vào giấy như vậy?”. Mẹ nói: “Cô giáo muốn nó viết thứ gì đó dễ tin hơn.” Và bố tôi đã đáp lại: “Nếu đó là việc nó muốn làm thì cô ta bắt đầu tin đi là vừa.” Bố tôi bảo tôi hãy về phòng của mình và chờ ông ở đó.

Cuối cùng, khi ông bước vào phòng tôi, chúng tôi đã nói về những gì mà cô giáo của tôi muốn. Ông bảo tôi hãy lấy một tờ giấy mới. Cả hai chúng tôi đã đồng ý viết từ “cảnh sát” vào tờ giấy mới để nộp cho cô giáo vào ngày hôm sau. Sau đó, bố tôi đã yêu cầu tôi làm một việc sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Ông nói: “Steve, con hãy lấy tờ giấy đầu tiên mà con viết ra, cất vào trong ngăn kéo trên cùng, và mỗi sáng trước khi tới trường cũng như mỗi tối trước khi đi ngủ, con hãy đọc tờ giấy đó và tin rằng một ngày kia con sẽ được lên truyền hình.”

Bây giờ, mỗi khi bạn bật tivi, bảy ngày một tuần, bạn đều sẽ thấy Steve bé nhỏ. Tôi đã không để cho một giáo viên lớp 6 cùng những kỳ vọng bị giới hạn của cô ấy làm ảnh hưởng đến mình. Tôi thừa nhận mình đã bị tổn thương một thời gian, nhưng tôi cũng đã học được cách giữ cho giấc mơ của mình sống.

#Cam_xuc_va_tuong_tac_xa_hoi