Cuốn sách “Sống như bông pháo hoa” là một cuộc hành trình khám phá điều quý giá nhất cuộc đời. Trong phòng trà giản dị, yên bình giữa núi rừng Đà Lạt, chúng ta được xem thước phim tua chậm về cuộc trò chuyện giữa tác giả và Trà sư.

Độc giả như thấy chính mình qua những trải lòng và suy tư của tác giả Ruby Nguyen, tuy có lúc chông chênh và mất phương hướng nhưng mỗi người là một mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh cuộc đời rộng lớn. Những lời khuyên đầy tính triết lý, nhân văn của Trà sư khiến chúng ta hiểu ra một điều: Chỉ có tình yêu thương và tấm lòng rộng mở mới khiến chúng ta tìm được bình yên nơi tâm hồn và làm cuộc đời này trở nên ý nghĩa, đáng sống.

Sống như bông pháo hoa
Sống như bông pháo hoa

Cuốn sách “Sống như bông pháo hoa” gồm 12 chương tương ứng với 12 chặng trong cuộc hành trình, chúng ta lần lượt được khám phá những triết lý ẩn sau cuộc sống. Đó không phải là những điều cao siêu, khó hiểu mà hết sức nhẹ nhàng và dung dị. Cuộc sống là một dòng chảy bất tận. Chúng ta không thể chỉ hoài niệm về quá khứ hay chỉ chăm chăm vào đích đến mà đánh quên đi hiện tại quý báu. Hiện tại là cơ hội để biết ơn những gì đã qua, hướng tới những điều tốt đẹp hơn ở tương lai và biết yêu thương chính mình, trân trọng cuộc đời. Mỗi người cần sống chân thật – can đảm – tin tưởng – bao dung – cống hiến với một chí nguyện hướng thượng để không hoài phí sự sống ta đang có và khiến cuộc đời trở nên ý nghĩa. Hãy là dòng sông nhỏ đầy ắp yêu thương để tuôn chảy những điều tốt đẹp vào dòng chảy cuộc đời rộng lớn.

Những triết lý về cách sống giản dị mà sâu sắc ấy khiến chúng ta hiểu được sứ mệnh của mình giữa thế giới rộng lớn: Là một bông pháo hoa rực rỡ và hiến dâng những gì đẹp đẽ nhất cho cuộc đời. Dù chỉ sáng bừng trong khoảnh khắc, nhưng ta đã sống hết mình và nhờ đó cũng thắp sáng biết bao tâm hồn khác. Chính vì cách sống nhiệt thành và cho đi vô điều kiện ấy, chúng ta chạm gần hơn tới những vì sao.


Trích đoạn sách hay:
Trà sư: “Con đường ít người đi là con đường đáng đặt chân đến.” Tôi: Ngay cả khi ta chưa biết rõ đích đến nằm ở đâu? Trà sư: Ta biết chứ. Tự thân hành trình là đích đến. Đích đến nằm ở bước chân đi. Tôi: Liệu có bao giờ ta đi sai đường và đến sai đích? Trà sư: Liệu có con sông nào rốt cuộc không đổ về đại dương? (Trang 36-37)

Những “cái đã biết”, những trải nghiệm đã qua cũng giống như cái kén. Chúng giúp ta trở thành ta của hiện tại. Và tới khoảnh khắc của sự tái sinh lên một phiên bản tiếp theo, cái kén cần được bỏ lại. Nếu con sâu cứ mãi dính mắc vào những gì đã biết trong chiếc kén bao bọc mình, nó sẽ không bao giờ có thể hoá thành con bướm tự do. (Trang 154) …

Nếu đặt cuộc đời này trong tương quan với Vũ Trụ thì khác nào như một cái chớp mắt. Khác nào như một bông pháo hoa bừng sáng rồi lụi tàn cả ngàn thu. Bừng sáng trong giây lát rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Cũng chính bởi nhân sinh hữu hạn, hãy sống rực sáng như một bông pháo hoa. Biết rằng sẽ tàn lụi chóng vánh, nên lúc bừng sáng hãy trọn vẹn hết mình. Biết rằng chỉ tồn tại trong phút chốc, nên hãy mang tất cả những gì đẹp đẽ nhất để cống hiến cho đời. Biết rằng cơ hội được sống là ngàn năm có một, nên hãy sống sao để không uổng một lần đến đi. Chính nhờ vậy mà “cái phút chốc” trở thành vĩnh cửu.

Trong đêm tối ảm đạm của những hoài nghi, lo âu, hời hợt, hãy là một bông pháo hoa của lòng can đảm và sự chân thành. Thắp lên ánh sáng bên trong để dẫn lối cho cuộc đời chính ta. Và rồi bằng cách đốt cháy chính mình, ta thắp sáng cho cả thế gian…
(Trang 288)